Whitehead nhấn mạnh là chỉ cắt ở phần trên đường lược và chừa lại phần da của đoạn dưới ống hậu môn.
Tuy nhiên phương pháp này lại có nhiều bất tiện, một là niêm mạc lúc này thiếu nên khi khâu lại sẽ căng quá về sau đứt mất và hậu quả là sau mổ hậu môn bị teo hẹp vì lành sẹo và mô xơ. Bất tiện thứ hai là nếu niêm mạc không bị dứt ra thì sau bị sa, nằm thấp hơn bình thường cho nên sẽ tiết chất nhày liên tục gây khó chịu cho bệnh nhân.
Vì các lẽ đó, ở Anh quốc phương pháp này Whitehead bị đào thải. Tuy vậy vẫn có một số tác giả trên thế giới như Fansler (1934) tìm cách cải biên nhằm tránh những hạn chế nêu trên nhưng tỷ lệ teo hậu môn vẫn còn cao.
Ở Mỹ thì có nhiều phương pháp mổ trĩ: từ phương pháp của Earle (tương tự như phương pháp Milligan) cho đến phương pháp gần giống Whitehead.
Buie (1937) tả phương pháp vừa cột vừa cắt nhưng vẫn dùng một phương pháp tương tự kỹ thuật của Whitehead để điều trị các trường hợp sa niêm quá nhiều. Tác giả này nhấn mạnh phải để lại vùng da để tái tạo đúng giải phẫu học hậu môn nên ông may niêm mạc vào cơ thắt ngoài ở đoạn giữa ống hậu môn để tránh sa về sau.
Granet (1953) cũng cải biến phương pháp Whitehead.
Graham Steward (1963) cũng tả ột phương pháp gần giống nhưng ít biên chứng hơn Whitehead.
Năm 1774, Petit là người đầu tiên tả cách cắt trĩ mà không cắt bỏ niêm mạc ở đoạn dưới ống hậu môn. Ông rạch niêm phủ trên búi trĩ, bóc tách niêm mạc ra, chỉ cắt trĩ rồi trả niêm mạc tre phủ lại trên vết mổ. Tuy nhiên, vào thời kỳ này vấn đề tê-mê còn hạn chế nên mổ như thế rất khó khăn.
Copeland (1810) phê bình là khó quá và không thể thực hiện nổi. Mặc dù vậy, nguyên tắc mổ của Petit rất có căn bản khoa học. Năm 1941 Calman (Mỹ) tả một phương pháp tương tự nhưng cũng không được ai áp dụng theo.
Năm 1956, ở Anh Quốc, Parks lại dung nguyên tắc của Petit và thực hiện phương pháp này dưới một hình thức khác là mổ bên trong ống hậu môn nhờ một dung cụ banh ra chứ không lôi trĩ xuống. Nhờ thế Parks không làm thay đổi giải phẫu học vùng hậu môn. Năm 1956, Parks báo cáo 50 trường hợp.
Năm 1971, tác giả này báo cáo đã theo dõi 600 bệnh nhân mổ theo phương pháp cắt trĩ dưới niêm theo nguyên tắc của Petit. Theo Parks, kết quả về sau tốt và ít đau hơn phương pháp khác.
Nói chung trĩ được gắn liền với Anh quốc. Tại Anh có bệnh viên St Mark rất nổi tiếng về bệnh vùng hậu môn, trực tràng và đại tràng. Các danh sư trên thế giới về hậu môn trĩ hầu hết xuất thân từ các bệnh viện này hoặc đã có một thời gian làm việc tại đây như các tác giả Miles, Milligan, Morgan, Gabriel, Lockhart-Mummery, Parks. Ngoài ra ở Anh quốc còn có Goligher là người biên khảo về trĩ rất công phu và giá trị.
Ở Pháp có Bensaude, Toupet (1970) là những tác giả nghiên cứu về trĩ. Ở Mỹ phải kể đến công trình và phương pháp của Buie, Turell, Bacon, Shackelford, Granet.
Năm 1993, Lông tại Palermo (Ý) nghĩ ra một phẫu thuật mới dươi hình thức triệt mạch từ xa và đính các búi trĩ vào lớp cơ bên dưới để điều trị trĩ độ III và độ IV bằng các dùng máy khâu nối. Đây được xem là một sáng kiến quan trọng trong việc phẫu thuật trĩ.
Bệnh trĩ
Sưu tầm
Theo Healthplus.vn