HỘI CHỨNG SA TẦNG SINH MÔN
Trong giai đoạn đầu của các thay đổi của các thay đổi bệnh lý đã nói ở cách phần trước khi thăm khám lâm sàng bên ngoài chúng ta không thấy gì lạ. Tuy nhiên khi bảo bệnh nhân ngồi rặn thì tầng sinh môn của bệnh nhân sẽ bị sa suống 3-5 cm. Góc hậu môn-trực tràng cũng bị mất đi.
Hai cấu trúc này nằm thằng hàng với nhau và ống hậu môn ngắn lại. Mặt khác trước trực tràng là đoạn bình thường che kín lòng ống hậu môn thì bây giờ bị áp lực trong ổ bụng đẩy và lồng nó vào ống hậu môn làm sa ra mà bệnh nhân cũng như bác sĩ cho đó là trĩ.
Hợp chứng sa tầng sinh môn và sa niêm có thể tạo ra một số triệu chứng. Bình thường, sự co thắt sau đi đại tiện của cơ mu-trực tràng sẽ giúp cho niêm mạc thành trước trực tràng không bị sa suống ống hậu môn.
Trong trường hợp này, cơ mu-trực tràng bị giãn, bị nhão nên thành trước trực trạng sa xuống làm bệnh nhân có cảm giá buồn đi đại tiện nữa nên tiếp tục rặn làm thành cái vòng luẩn quẩn.
Khi bệnh nhân đại tiện sẽ không có phân hoặc chỉ có dưới dạng từng sơi như miếng vải hẹp và mỏng vì niêm mạc từ trên lồng xuống làm biến dạng lòng hậu môn.
Theo Parks thì hợp chứng sa tầng sinh môn là nguyên nhân thường nhất của phân hẹp. Nếu niêm cứ sa thì bệnh nhân cảm thấy khó chịu ở hậu môn. Nếu niêm sa hẳn ra ngoài thì gây đau, có khi đau rất nhiều. Triệu chứng có thể liên tục kể cả lúc bệnh nhân đi hoặc ngồi.
Ngồi thì bệnh nhân có cảm giác như ngồi trên trái banh tennis. Lâu ngày tầng sinh môn sa nhiều quá sẽ tạo ra tình trạng đại tiện không kiểm soát.
Parks nhận định rằng hội chứng này rất thường gặp và được định bẹnh là trĩ. Thực ra thì hai loại bệnh này có căn nguyên giải phẫu học khác nhau.
Trong hội chứng sa tầng sinh môn thi thành trước của đoạn dưới trực tràng (phần lớn là niêm mạc) sẽ sa ra và các cơ cũng bị bệnh. Ngược lại, trong bệnh trĩ thì chỉ có niêm mạc ở hậu môn bị sa.
Triệu chứng do hội chứng sa tầng sinh môn dễ gây lầm với một số bệnh như đau sau khi đi cầu, nứt kẽ hạu môn, với ung thư vì ra nhớt và chảy máu.
Đôi khi bệnh nhân bị coi là người bệnh tâm thần vì khi thày thuốc khám không thấy gì lạ.
Triệu chứng đặc hiệu của hội chứng chỉ hiện ra khi chúng ta bảo bệnh nhân rặn. Vì thế Parks khuyên là ở bát kì bệnh nhân nào có triệu chứng hậu môn – trực tràng là phải cho họ rặn trong khi thăm khám.
Hội chứng này có ý nghĩa quan trọng trong việc tạo nên trĩ. Graham-Stewart và Parks cho rằng sự rặn quá nhiều trong khi các cơ vòng bị giãn là yêu tố sinh bệnh quan hệ nhất.
Dựa vào quan điểm này thì việc sửa sai các rối loạn sinh lý sàn chậu rất quan hệ và hữu ích cho cả bệnh trĩ lẫn tình trạng sa tầng sinh môn.
Ở bệnh nhân có búi trĩ quá lớn nhưng cơ thắt hậu môn còn hoạt động tốt thì khi có triệu chứng và thỉnh thoảng mới ra máu. Ngược lại, dù búi trĩ có nhỏ nhưng sàn chậu sa quá thì bệnh nhân có thể có triệu chứng rất nặng như sa niêm, tiết dịch nhày, cảm giác khó chịu và đau.
Nếu để tình trạng sa tầng sinh môn quá nặng thì búi trĩ kèm theo cũng lớn và thòi ra ngoài vĩnh viễn và bệnh nhân phải dùng tay đẩy vào. Theo parks, lúc này gọi là trĩ độ 3 thực ra là trĩ kèm với sa tầng sinh môn.
Về mặt điều trị thì hai bệnh đi chung này rất quan hệ. Nếu cơ thắt hậu môn còn hoạt động tốt thì việc diều trị tương đối dễ. Các bệnh nhân đã mổ trĩ rồi mà vẫn còn triệu chứng thì gần như luôn luôn bị sa sàn chậu mà thầy thuốc không không biết.
Trị trĩ
Theo Healthplus.vn