I. Lượng vận động bao nhiêu thì có ích cho sức khỏe người bị viêm gan B mạn tính?
Người bị viêm gan B mạn tính vận động nhiều ít, không chỉ phải xem tình hình hoạt động của viêm gan mà còn phải xem tình hình tuổi tác và bệnh tật khác. Thời kỳ gan B mạn tính hoạt động nếu công nặng gan có sự biến đổi khác thường. thì nên vào viện điều trị lúc, này nên giảm bớt hoạt động thay chân và trí óc, nên nằm nghỉ, nhưng không nhất định nằm nghỉ trên giường. Nếu công năng gan biến đổi nhẹ thì nên hạn chế sự hoạt động, vẫn có thể tến hành đi bộ, luyện tập thái cực quyền, không nên quá nhấn mạnh phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Nếu công năng gan khôi phục bình thường, thì nên từng bước tăng lượng vân động nhưng phải chú ý tuân theo nguyên tắc tiến dần từng bước. Phải tùy sức mà làm, nên vận động đi bộ, chạy chậm, bơi lội, thể thao, hít thở là tốt nhất. Người bệnh nên căn cứ tuổi tác, thể chất nghề, sở thích cá nhân của mình và thói quen mà chọn sự vận động với mình. Nguyên tắc chung là lượng vận động tăng lên mà không cảm thấy mệt mỏi là được, mỗi lần vận động hơi ra mồ hôi là vừa. Người mắc bệnh gan mạn tính hoạt động thích đáng để tăng cường thể lực, làm sống công năng sinh lý của các khí quan, tâm tình thoải mái, có lợi cho hồi phục sức khỏe. Số ít người bệnh do thiếu hoạt động mà lại mù quáng tăng thêm chất dinh dưỡng; kết quả lại mắc chứng béo phì, gan nhiễm mỡ, không có lợi cho quá trình hồi phục sức khỏe mà còn dễ tạo thành tâm lý uất ức lo lắng, cô độc,…
Người nhà bệnh nhân viêm gan B mạn tính giúp đỡ thế nào để bệnh nhân có đủ niềm tin chiến thắng bệnh tật?
Đầu tiên người nhà cần hiểu rõ tâm lý bệnh nhân. Người bị viêm gan B mạn tính của mình sẽ truyền nhiễm sang người nhà, lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của bản thân và người nhà, lo bản thân và người nhà bị người khác xa lánh. Lo lắng về mặt kinh tế, nhất là khi phát hiện có người trong gia đình lây nhiễm virut gan B của mình, nội tâm sẽ bị dày vò, áp lực về tâm lý rất lớn. Người nhà cần tìm hiểu, lắng nghe tiếng lòng của người bệnh, để họ có thể dứt bỏ nỗi dày vò trong người.
Hơn nữa. Cần tiếp nhận người bệnh, không nên quá kiệng kỵ, không oán trách người bệnh để không gây căng thằng về tâm lý cho người bệnh. Phương án dự phòng tốt nhất về viêm gan B là tiêm chủng vacxin, nếu sinh sản ra đủ kháng thể sẽ không bị truyền nhiễm viêm gan B. Cùng sống chung, ăn chung với người nhà, xem ra đó là sinh hoạt giản đơn trong gia đình và giữ được mối sinh hoạt vợ chồng tốt đẹp, đều làm cho tâm tình người bệnh cảm thấy thoải mái, tinh thần phấn chấn vui vẻ. Một khi tinh thần thoải mái sẽ gây cho một số tế bào miễn dịch tăng lên và và sức miễn dịch được phục hồi.
Cuối cùng người nhà bệnh nhân cần động viên, quan tâm, chăm sóc người bệnh. Như vậy, sẽ làm cho bệnh nhân có niềm tin đấu tranh với bệnh tật.
II. Người bị viêm gan B mạn tính suốt đời mang tính truyền nhiễm sao?
Có mang tính truyền nhiễm hay không, là do số lượng virut mang trong người quyết định. Người bị viêm gan B mạn tính thì số lượng virut trong cơ thể biến đổi không ngừng, tính truyền nhiễm cũng không cố định không thay đổi. Khi virut trong cơ thể tái tạo sôi nổi thì tính truyền nhiễm manh, khi virut trong cơ thể tái tạo không sôi nổi thì tính truyền nhiễm yếu. Nhưng nói chung, chỉ cần trong cơ thể tồn tại virut viêm gan B sẽ có thể tạo thành truyền nhiễm. Vì vậy trên ý nghĩa nào đó, người bị viêm gan B mạn tính đều mang tính truyền nhiễm suốt đời, chẳng qua là mức độ nguy hiểm không giống nhau mà thôi.
Theo Healthplus.vn